Những yêu thương bị bỏ rơi
Có lẽ mỗi ngày trôi qua cảm giác đau đớn, hận thù lại nhân lên gấp bội. Đối với bản thân tôi càng không thể chấp nhận được cái cảm giác một người từng nói yêu thương tôi nhưng lại sẵn sàng chấp nhận bỏ rơi tôi.
Cậu ta đến bên tôi rồi mang đến cho tôi nhiều bất hạnh. Những yêu thương hời hợt, rồi vì lý do về khoảng cách cậu ta bảo chúng ta nên chia tay.
Khoảng cách đối với tôi chưa bao giờ thành vấn đề, mặc dù tôi là con gái, nhưng oái ăm thay một người con trai như cậu ta lại coi khoảng cách là vấn đề. Nực cười !
Quan niệm về tình yêu của tôi và cậu ta thật sự khác nhau, tình yêu đối với tôi là cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, dù khó khăn đến mấy chỉ cần cậu ta ở bên tôi sẽ vượt qua, nhưng cậu ta không phải là người như vậy. Người cậu ta cần không phải là tôi, chỉ vì những lời dị nghị, đàm tiếu cậu ta đã sẵn sằng hi sinh tôi cho cuộc đời của cậu ta.
Tôi hận, tôi thù, đau hơn nữa, càng hận, càng thù tôi lại càng yêu cậu ta. Cậu ta đã khiến tôi hận chính bản thân mình đến tột độ, mỗi ngày tôi không thể dừng sự đau đớn lại, cảm giác bỏ rơi khiến tôi phẫn uất. Tại sao tôi lại cố gắng giữ bên mình 1 kẻ như cậu ta, giữ 1 kẻ không cần tôi vẫn sống an nhiên, hạnh phúc trong sự bao bọc của mọi người.
Nỗi bất hạnh trong lòng tôi ngập tràn, tôi hận ngay cả về quãng thời gian trước, cậu ta đã chiếm lĩnh trái tim tôi.
Tôi xuất hiện bên cuộc đời cậu ta như 1 con rối, xuất hiện chỉ để chịu đựng những nỗi đau mà cậu ta mang lại, xuất hiện bên cậu ta để chịu những tổn thương mà cậu ta gây nên.
Cậu ta nói muốn tôi cười, nhưng cậu ta không biết chính cậu ta đã khiến nụ cười của tôi méo mó, thù hằn đến mức nào. Người bỏ rơi tôi vì hạnh phúc của người khác, vì hạnh phúc của cậu ta, người biết tôi sẽ đau khi cậu ta nói lời chia tay, mà cậu ta vẫn sẵn sàng thảnh thơi, kiên quyết dứt áo ra đi. Thử hỏi như thế liệu tôi có cười được không?
Cậu ta cố gắng muốn làm bạn với tôi sau khi yêu, cậu ta cố gắng chia tay tôi. Nực cười, trong khi cái cần cố gắng, là bảo vệ tình yêu của 2 đứa thì cậu ta không làm, cậu ta sợ đến mức không dám cố gắng.
Đem yêu thương của tôi vò nát, nhàu nhĩ, cậu ta lại muốn tôi phải sống vui vẻ, lại muốn tôi phải cười.
Từ ngày chia tay với cậu ta, nỗi đau của tôi chưa bao giờ nguôi, nhưng cậu ta thì bình yên đến lạ thường. Có lẽ cậu ta nghĩ chia tay là tốt, chia tay tôi chỉ 1 mình tôi đau, những người còn lại sẽ hạnh phúc. Chia tay tôi để thực hiện đúng với những gì bố mẹ, anh chị em làng xóm cậu ta yêu cầu, sẽ không có những buổi vì 1 đứa con gái xa lạ như tôi khiến gia đình cậu ta bất hòa, khiến cậu ta khó xử..
Chắc giờ này cậu ta sẽ tràn ngập cái cảm giác hạnh phúc vì mình là 1 người con có hiếu. Ghê tởm !
Người mà ngay cả tình yêu của mình cũng không dám bảo vệ, người mà tự hào vì chia tay tình yêu mà gia đình yên ấm. Người như cậu ta sẽ không bao giờ bảo vệ được ai, không bảo vệ được ngay cả bản thân cậu ta, lại còn đòi đi bảo vệ cả gia đình mình. Thật đáng thương!
Tôi chỉ muốn điên lên. Tôi rất muốn lao đến mà cào cấu, cắn xé cái con người bội bạc, hèn nhát ấy thành trăm ngàn mảnh để cậu ta vĩnh viễn cuốn xéo ra khỏi đời tôi, để cậu ta sẽ không có cơ hội lần thứ 2 làm tổn thương tôi.
Nhưng tôi không thể
Ngược lại tôi đang cắn cấu, cào xé tan nát trái tim của mình, khiến trái tim rỉ máu, những giọt máu tươi đầy uất huận, những giọt máu nghẹn ngào, thâm tím vì tê tái.
Tôi xuất hiện bên cuộc đời cậu ta như 1 con rối, xuất hiện chỉ để chịu đựng những nỗi đau mà cậu ta mang lại, xuất hiện bên cậu ta để chịu những tổn thương mà cậu ta gây nên.
Cậu ta nói muốn tôi cười, nhưng cậu ta không biết chính cậu ta đã khiến nụ cười của tôi méo mó, thù hằn đến mức nào. Người bỏ rơi tôi vì hạnh phúc của người khác, vì hạnh phúc của cậu ta, người biết tôi sẽ đau khi cậu ta nói lời chia tay, mà cậu ta vẫn sẵn sàng thảnh thơi, kiên quyết dứt áo ra đi. Thử hỏi như thế liệu tôi có cười được không?
Cậu ta cố gắng muốn làm bạn với tôi sau khi yêu, cậu ta cố gắng chia tay tôi. Nực cười, trong khi cái cần cố gắng, là bảo vệ tình yêu của 2 đứa thì cậu ta không làm, cậu ta sợ đến mức không dám cố gắng.
Đem yêu thương của tôi vò nát, nhàu nhĩ, cậu ta lại muốn tôi phải sống vui vẻ, lại muốn tôi phải cười.
Từ ngày chia tay với cậu ta, nỗi đau của tôi chưa bao giờ nguôi, nhưng cậu ta thì bình yên đến lạ thường. Có lẽ cậu ta nghĩ chia tay là tốt, chia tay tôi chỉ 1 mình tôi đau, những người còn lại sẽ hạnh phúc. Chia tay tôi để thực hiện đúng với những gì bố mẹ, anh chị em làng xóm cậu ta yêu cầu, sẽ không có những buổi vì 1 đứa con gái xa lạ như tôi khiến gia đình cậu ta bất hòa, khiến cậu ta khó xử..
Chắc giờ này cậu ta sẽ tràn ngập cái cảm giác hạnh phúc vì mình là 1 người con có hiếu. Ghê tởm !
Người mà ngay cả tình yêu của mình cũng không dám bảo vệ, người mà tự hào vì chia tay tình yêu mà gia đình yên ấm. Người như cậu ta sẽ không bao giờ bảo vệ được ai, không bảo vệ được ngay cả bản thân cậu ta, lại còn đòi đi bảo vệ cả gia đình mình. Thật đáng thương!
Tôi chỉ muốn điên lên. Tôi rất muốn lao đến mà cào cấu, cắn xé cái con người bội bạc, hèn nhát ấy thành trăm ngàn mảnh để cậu ta vĩnh viễn cuốn xéo ra khỏi đời tôi, để cậu ta sẽ không có cơ hội lần thứ 2 làm tổn thương tôi.
Nhưng tôi không thể
Ngược lại tôi đang cắn cấu, cào xé tan nát trái tim của mình, khiến trái tim rỉ máu, những giọt máu tươi đầy uất huận, những giọt máu nghẹn ngào, thâm tím vì tê tái.
0 comments: