Vẫn muốn nói câu anh đừng đi
Vẫn muốn nói câu anh đừng đi, nhưng mà lý trí lại không cho phép. Anh, liệu em có được quyền nhớ thương anh không?
Nhân duyên con người trên thế gian này thật lạ, luôn có thể nhìn thấy nhau giữa ngàn người trên phố, có thể đến bên nhau giữa hàng trăm người không quen biết. Để rồi, một lần đi qua nhau, là ngàn lần thương nhớ. Chữ duyên âu vẫn còn cần một chữ phận.
Có rất nhiều người đi ngang cuộc đời ta, để cho ta biết giá trị của cuộc sống, mỗi người là một sắc màu, một kí ức riêng, mà cả đời ta cũng chẳng thể quên được. Hình ảnh của anh đối với nó cũng vậy. Vốn là một người quá nghiêm túc chuyện tình cảm, nhưng lại đa sầu đa cảm, không ít lần nó khiến anh khốn đốn vì những cảm xúc bất chợt của mình. Nó biết ơn anh ở cái sự nhẫn nại không lí do ấy, biết ơn cái sự ấm áp mà anh đã sẻ chia cho nó, dù chỉ là trong một thời gian rất ngắn.
Anh là chỗ dựa duy nhất để nó vượt qua nỗi đau hiện tại, là động lực để nó tìm lại chính mình, tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Cứ thế, cho đến khi nó không còn kiểm soát được suy nghĩ của nó về anh nữa.
Nó biết, nó và anh mãi mãi đi trên hai con đường khác nhau. Nó không thể cho anh biết tình cảm, suy tư của mình, bởi nó biết, anh không thuộc riêng nó, có lẽ nó chỉ là một người thứ ba mờ nhạt trong cuộc sống của anh mà thôi. Nó sợ hãi chính bản thân mình, sợ anh, và sợ duyên phận rồi sẽ đưa anh đi.
Nó chưa từng có suy nghĩ sẽ giữ anh cho riêng mình, chỉ là nó muốn níu giữ chút ấm áp còn vương vấn trong không gian anh vừa bỏ lại. nó đã từng gục ngã và giờ... nó sợ gục ngã nếu một ngày anh đưa ra lựa chọn bỏ nó lại một mình.
Vậy nên, nó chấp nhận lặng lẽ bên anh, quan tâm, chăm sóc,... lắng nghe, chia sẽ mỗi khi anh buồn, mang đến anh những niềm vui nhỏ,...chỉ mong được nhìn thấy anh vui cười mỗi ngày, nó cũng ấm lòng,...Uh, chỉ là do nó hèn nhát!
0 comments: