Hoa thạch thảo và tình yêu đã chết thật rồi
Đi đường, thấy nhiều hoa hơn mọi ngày, mới sực nhớ mai 20/10. 20/10 tự chúc cho mình sự yên bình, chỉ thế thôi.
Thạch Thảo vấn vương trời cuối Thu |
Tự thấy hạnh phúc khi mỗi sáng đi làm được ngắm nhìn loài hoa mình thích trên những xe đạp, người bán rong ở chợ. Màu tím dại một góc trời nhỏ bé. Yêu lắm mà thương lắm. Mỗi lần đi qua chợ như 1 thói quen, tôi luôn đi chầm chậm, chầm chậm để ngắm chúng được thêm lâu hơn...
Người ta bảo Thạch Thảo tượng trưng cho sự chín chắn vì nó thường nở vào cuối Thu, khi mà đa số các loại hoa khác đã tàn. Chẳng biết từ khi nào Thạch Thảo đã trở thành loài hoa mà tôi quý, tôi thương. Người ta hay nhắc về Thạch Thảo trong 1 bài hát "Thu buồn", nói về Thạch Thảo người ta thường nói về Mùa thu đã chết.
Người ta bảo những đôi tình nhân trẻ thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ luôn ở bên nhau cho dù là chết. Giờ chẳng thể tìm ra đâu tình yêu lãng mạn như thế nhưng sao vẫn cứ thích.
"Mùa thu đã chết, em nhớ cho mùa thu đã chết
Em nhớ cho mùa thu đã chết... Đã chết rồi, em nhớ cho!!"
"Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo,
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.
Vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ em,
Vẫn chờ, vẫn chờ... đợi em"
Cho dù những tháng năm về sau có chông chênh, có vui buồn, hay sướng khổ thế nào. Tôi vẫn luôn mang trong mình 1 Thạch Thảo nhỏ bé, mềm mại, thanh tú và nữ tính. Một Thạch thảo cô đơn như cái ngày đầu tiên tôi bắt gặp nó. Hoa thạch thảo giống như 1 cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn. Yêu lắm, thương lắm, mà đau lắm.
Hà Nội, 19/10/2015 <3
0 comments: