Tuổi 25 và những lựa chọn

Tuổi 25 đối với tôi là cái tuổi đẹp nhất đời người, tôi xinh đẹp và có rất nhiều chàng trai theo đuổi.


--> Hoa thạch thảo và tình yêu đã chết thật rồi



Tuổi 25 ngoài sự ve vãn của các chàng trai, thì điều làm tôi khó chịu hơn cả là câu hỏi quen thuộc của mọi người : Bao giờ lấy chồng?

Có rất nhiều lần nhìn chúng bạn xúng xinh váy áo về làm dâu, tôi cũng ước mong đến lượt mình. Tôi hiểu tuổi 25 xinh đẹp như hoa rồi cũng sẽ trôi qua vào 1 ngày nào đó.

Cứ mỗi lần có ngày nghỉ dài, là tôi thường trốn tránh, không muốn về nhà, vì về nhà cũng chỉ là những câu nói ám chỉ này nọ:" Lấy chồng đi là được rồi đấy!". Đi đâu người ta cũng lôi chủ đề lấy chồng ra mà bàn luận, mà hỏi han. Tôi đã rất khó chịu, bực bội, và thậm chí là bị stress bởi những câu hỏi đó.


Không phải tôi không có ai tán tỉnh, hay để mắt, chỉ bởi vì trái tim tôi đã để tâm đến 1 người con trai. Người con trai ấy lạ lắm, cũng đôi lần tôi kể chuyện với bạn bè, gia đình về người ấy, những đều nhận được cái lắc đầu và những lời chỉ trích. Vào những lần sau tôi không bao giờ dám nhắc đến người con trai đó trước mặt mọi người, vì khi bị người khác nhận xét về người mà tôi yêu thương như thế, chính trái tim tôi cũng tổn thương, tôi cảm thấy đau đớn vì chính mình đã lôi người ấy ra, chính mình đã khiến người ấy bị chỉ trích.

Trong quan niệm của mọi người yêu là cưới, và tôi cũng thế. Nhưng người ấy thì không thế. Nếu như bảo tôi đợi 2 năm nữa chúng mình sẽ làm đám cưới thì tôi sẽ yên lòng mà đợi. Đằng này người ta còn bảo người ta cũng chưa biết, ý là cứ yêu thôi, nếu 28 hay 30 tuổi không yêu tôi nữa thì chia tay. Liệu lúc đó, lúc năm tôi 28 tuổi thì sẽ ra sao với một mối tình dang dở ?

Không chỉ dừng lại ở đó, gia đình người đó còn phản đối tôi gay gắt. Có 1 lần duy nhất, tôi kể với bạn tôi về điều này, nó nổi điên ngay tức khắc. Bạn tôi bảo phải chấm dứt ngay lập tức, sao tôi lại cam chịu như thế, việc gì phải như thế? Dù gì họ đã không thích, có lấy nhau được thì những tổn thương tôi phải chịu cũng không thể đong đếm được. Bạn tôi bảo, giờ lấy chồng là không phải lấy mỗi cái người ấy, phải xem cả tính cách bố mẹ chồng thế nào? Yêu mấy thì cũng thế thôi, bỏ đi cho rảnh nợ! Nghe mà xót xa lắm!

Mối quan hệ giữa con dâu với nhà chồng ngay từ đầu đã thế, liệu rằng với 1 chàng trai mà không thể tự quyết định được mọi việc như người ấy, giả dụ có lấy nhau về, gia đình người ta vẫn không ưa nổi, vẫn gây sức ép, Chắc gì đã được dăm bữa nửa tháng có khi cái tờ giấy ly hôn đã được đặt sẵn trên bàn.

Tất cả những điều mọi người nói tôi đều thấy đúng, nhưng sao tôi vẫn kiên quyết chọn người ấy ! Có khi nào sau này vào 1 phút giây của cuộc đời, chính sự lựa chọn của tôi sẽ phản bội tôi. Biết đâu 1 ngày nắng đẹp nào đó, với tính cách của người ấy, người ấy sẽ nhìn tôi đầy hối lỗi dịu dàng mà nói: Mình chia tay đi! Thật không dám hình dung nổi cảnh tượng thê lương của tôi vào cái ngày đó.


Không phải điều tôi nghĩ đến là không có cơ sở, vì chính người ấy nói với tôi rằng: Anh không dám chống lại ý kiến của gia đình, anh không đủ tự tin mà quyết định, anh cần phát triển sự nghiệp, anh biết sau này anh với em không thể đến với nhau".... Thế mà ngày hôm nay tôi vẫn lao vào như con thiêu thân. 

Quyết định của tuổi 25 chính là quyết định của cả đời người. Nửa đời còn lại đau khổ hay hạnh phúc cũng chính là quyết định của ngày hôm nay tạo ra.


0 comments: