Sự khác biệt của con
Bố ah, con thấy mình giờ đây thật sự khác nhiều so với mọi người.
Khi nghe thấy các bạn gọi điện về cho bố lúc đấy con chỉ lặng yên và giọt nước mắt khẽ rơi
Khi ngồi trên xe ô tô về quê, mọi người tíu tít gọi điện để Bố ra đón, còn con lặng lẽ đi bộ về nhà mình, rồi lặng lẽ nhìn lên bàn thờ chào bố con đi xa đã về!
Khi các bạn nói bố của các bạn rất khắt khe còn con chỉ lặng lẽ trôi về một kỉ niệm rất xa xôi, nó làm gợi nhớ bố của con là người bố thật tuyệt vời, những món do con chế tác, có những món mà màu nó bị biến dạng, hay những món con học trên mạng bố luôn là người khen ngon và thể hiện nó bằng việc ăn hết những gì con nấu.
Khi ra đường nghe thấy tiếng xe cấp cứu, con lại thấy trái tim mình có chút nghẹn ngào vì nhớ rằng bố cũng duy nhất lên Hà Nội bằng tiếng xe cấp cứu rồi rời xa con mãi mãi. Con không nghĩ con gặp Bố và chăm sóc Bố đó là lần cuối cùng. Lần cuối cùng mà con chưa kịp cắt tóc cho Bố, con chưa kịp nấu món thịt gà mà Bố nói tự nhiên Bố muốn ăn, Lần cuối cùng con chưa kịp chụp với bố một bức ảnh, lần cuối cùng rời xa con mãi mãi.
Khi mọi người nói về thăm Bố, còn con sẽ nghĩ hôm nào sẽ về thắp hương cho Bố!
Dường như mỗi khi con gặp khó khăn hay những lần tâm trạng bất ổn con thường nghĩ về Bố nhiều hơn, và lần nào nước mắt cũng rơi lặng lẽ quằn quại và đớn đau.
Con ước gì là Bố có thể về theo một cơn gió nào đấy, hay là một chiếc lá.., khi xa Bố con mới cảm nhận được nỗi đau của những chiếc lá khi phải lìa cành. Bố ơi! chiếc lá cuối cùng đã rơi, rơi mãi ..Bố bình yên nhé! Mặc dù ở nơi này con thường nhớ Người khá nhiều, con tự hỏi ở bên kia Người còn nhớ đến con...
Khi các bạn nói bố của các bạn rất khắt khe còn con chỉ lặng lẽ trôi về một kỉ niệm rất xa xôi, nó làm gợi nhớ bố của con là người bố thật tuyệt vời, những món do con chế tác, có những món mà màu nó bị biến dạng, hay những món con học trên mạng bố luôn là người khen ngon và thể hiện nó bằng việc ăn hết những gì con nấu.
Khi ra đường nghe thấy tiếng xe cấp cứu, con lại thấy trái tim mình có chút nghẹn ngào vì nhớ rằng bố cũng duy nhất lên Hà Nội bằng tiếng xe cấp cứu rồi rời xa con mãi mãi. Con không nghĩ con gặp Bố và chăm sóc Bố đó là lần cuối cùng. Lần cuối cùng mà con chưa kịp cắt tóc cho Bố, con chưa kịp nấu món thịt gà mà Bố nói tự nhiên Bố muốn ăn, Lần cuối cùng con chưa kịp chụp với bố một bức ảnh, lần cuối cùng rời xa con mãi mãi.
Khi mọi người nói về thăm Bố, còn con sẽ nghĩ hôm nào sẽ về thắp hương cho Bố!
Dường như mỗi khi con gặp khó khăn hay những lần tâm trạng bất ổn con thường nghĩ về Bố nhiều hơn, và lần nào nước mắt cũng rơi lặng lẽ quằn quại và đớn đau.
Con ước gì là Bố có thể về theo một cơn gió nào đấy, hay là một chiếc lá.., khi xa Bố con mới cảm nhận được nỗi đau của những chiếc lá khi phải lìa cành. Bố ơi! chiếc lá cuối cùng đã rơi, rơi mãi ..Bố bình yên nhé! Mặc dù ở nơi này con thường nhớ Người khá nhiều, con tự hỏi ở bên kia Người còn nhớ đến con...
Mỗi khi chiều đến hay khí gió thổi làm trái tim Người lạnh ai mang áo ấm cho Người mặc, ai xoa bóp chân cho Người...ai xỏ tất cho Người, ai nói rằng: " Bố ơi, hãy cố gắng lên". Hình như con chưa bao giờ nói : Bố à, cố gắng lên nhé! Con biết để vượt qua mỗi ngày là Người đã tự cố gắng rất nhiều. Đối với con, Người luôn luôn là một người nghị lực, có lẽ ở nơi đó Người không phải cố gắng nữa, Người không còn phải gồng mình lên để chống chọi với bệnh tật và cuộc sống, ở nơi đó không còn những cơn đau hành hạ người khi thời tiết trái gió trở trời..Hãy quên hết mọi nỗi đau mà cuộc sống mang lại đi nhé..hãy bình yên nhé..,,con rất nhớ Người!
0 comments: